Đó là câu chuyện của người cha Mai Ngọc Tuyết (54 tuổi) và con trai Mai Khánh Tân (21 tuổi) hiện sống tại Khu vực 2, phường 7, thành phố Vị Thanh, tỉnh Hậu Giang.
Lên 5 tuổi, Tân bị mắc bệnh viên não Nhật Bản. Di chứng để lại là em bị liệt 2 chân, tay trái co quắp.
Thấy con hiếu học, khao khát được đến trường, cha đã trở thành đôi chân của em. Những năm cấp 1, sức khỏe Tân rất yếu, cha buộc con vào lưng, cõng con tới trường. Lên cấp 2, cấp 3, đường đi học xa hơn, cha chở xe máy đưa Tân đến trường, rồi cõng Tân vào lớp. Ông Mai Ngọc Tuyết chia sẻ rằng: “Vất vả nhất là những lúc học tin học ở trên tầng cao, cha con bò lên chứ cõng không nổi”.
Với Tân, cha là người quan trọng nhất, em chia sẻ rằng: “Nhiều lúc em nghĩ ước gì mình đừng lớn lên để ba cõng đỡ vất vả hơn”.
Gà trống nuôi con, để tiếp tục ước mơ con đến trường, ông Mai Ngọc Tuyết chẳng nề hà việc gì, ai mướn gì làm ấy. Ban ngày cha đi phụ hồ, làm cỏ thuê,… tối đến lại đi đánh cá, bẫy ếch. Góp nhặt, nuôi con ăn học và chữa bệnh.
Sau nhiều năm cố gắng tập luyện, cậu bé Tân ngày nào giờ đây đã có thể tự đi bằng nạng và đã trở thành 1 tân sinh viên trường Cao đẳng cộng đồng Hậu Giang. Học kì vừa qua, điểm tổng kết của Tân là 3.22 (Loại Giỏi).
Cuộc sống còn vô vàn khó khăn, thiếu thốn nhưng điều quý giá và hạnh phúc nhất là Tân có cha bên mình.
BBT